“ Chào các bạn yêu quý của lớp D32-21B!
Tớ quyết định post bài thơ này lên blog của lớp mình. Bài thơ này cách đây 10 năm, tớ viết tặng một người lớp mình. Bởi vì rằng đã qua 10 năm rồi, mọi việc đã quá xa xôi, người mà tớ viết tặng bài thơ này còn chẳng biết. Nếu không có vụ họp lớp vừa rồi thì tớ cũng quên biến đi bởi lẽ tình cảm giữa tớ và người ấy chưa có gì cả. Chưa ai nói với ai câu nào, vì đó đâu đã phải là tình yêu. Thơ là thể hiện tình cảm, nhưng ko phải thơ và thực tế giống nhau. Rõ ràng tình cảm của tớ và người ấy chưa có gì nhưng trong thơ vẫn gọi là ‘yêu”, hoặc ngoài đời người ta đâu có nhớ tớ mà trong thơ tớ vẫn bảo “đừng nhớ nữa”… Bây giờ mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, tình cảm ngày xưa chỉ là những kỷ niệm. Mà quá khứ thì ai cũng trân trọng và giữ gìn vì chúng ta ko thể làm lại được quá khứ. Tớ chỉ có thể nói về người ấy và tớ như thế này, vào năm học đầu tiên, (tớ và người ấy không học cùng lớp giai đoạn 1) khi nhập trường ở ký túc xá, hình như chính người ấy đã giúp tớ sửa khoá hòm, tớ ko nhớ rõ lắm ngày xưa khi chúng mình ở Ký túc xá ở Phúc Yên mỗi đứa đều có 1 cái hòm để đựng đồ lề ý, điều đó làm tớ rất xúc động nhưng mọi việc chỉ dừng lại ở đó, bạn trai giúp bạn gái là việc bình thường. Sau bốn năm học, khi gần ra trường, tớ và người ấy có duy nhất có một lần gặp nhau, ngồi nói chuyện với nhau cũng rất ngắn ngủi. Chỉ có thế thôi. Vì người ấy cũng đào hoa, từng yêu nhiều, tớ không phải là đối tượng của người ta thì cũng dễ hiểu thôi mà. Sau lần uống nước đó tớ viết bài thơ này, rồi cũng chẳng gửi. (vì lúc đó tớ cũng đang có người yêu rùi nhưng trước người ấy tớ vẫn bị say nắng) Bài thơ cũng không biết có hay không, nhưng tớ rất ít làm thơ, (đâu được có 3 hoặc 4 bài), tớ để mọi người đọc. Bài thơ còn chưa có tên nữa đấy.
Tình cờ ta gặp nhau giữa đời
Em khắc vào tim hình ảnh anh mãi mãi
Tình cờ thôi khiến lòng em tê tái
Em biết rằng ta chẳng thể bên nhau
Em chẳng trách anh, em chẳng trách ai đâu
Bởi khi yêu, ta nào có lỗi
Có chăng em cô bé đa tình quá đỗi
Ngọc ước này em hẹn lại kiếp sau
Đừng buồn nghe hoàng tử nhỏ đáng yêu
Cô bé lọ lem không hoá nổi thành nàng công chúa
Chỉ vậy thôi xin anh đừng nhớ nữa
Em để tình em cho năm tháng phai mờ.
Ghi chú: Bạn nào muốn biết người ấy, hỏi Vân Anh lớp mình, sẽ biết.”
1 nhận xét:
Bạn Liên An văn thơ lai láng ghê, nhân tài bây giờ mới ló mặt. Tớ thì mỗi lần nghĩ đến thơ là đầu óc đã bị tê liệt cứng cả vào, mặc dù cảm xúc cũng dạt dào lắm nhưng không tuôn ra được. Bái phuc thật hehe
Đăng nhận xét